[ZHIHU] Cái Giá Của Ngoại Tình - 1
“Chúng ta có Cường Cường là đủ rồi, anh đi thắt ống dẫn tinh đi.”
Vợ tôi Lâm Văn Văn dùng giọng như ra lệnh nói với tôi.
Mẹ tôi đang chơi đùa với con trai tôi nên khi nghe vậy thì kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tin nổi: “Văn Văn, con nói gì thế?”
Lâm Văn Văn liếc nhìn mẹ tôi.
“Bảo con trai mẹ thắt ống dẫn tinh.”
Mẹ tôi vội vàng nhẹ nhàng khuyên nhủ cô ấy.
“Văn Văn à, con và Dương Dương chưa quá lớn tuổi, vẫn còn có thể sinh thêm em trai em gái cho Cường Cường mà.”
Lâm Văn Văn nghe xong thì hai mắt trừng lớn, vẻ mặt như thể mẹ tôi đang sỉ nhục cô ấy vậy.
“Sinh cái rắm.”
Cô ấy hất cằm lên, thái độ kiêu căng nói.
“Tôi rất ghê tởm quan niệm phong kiến này của mấy người, giống hệt lợn, chỉ biết sinh đẻ, tôi không giống đám đàn bà kia, tôi là người phụ nữ độc lập, có chính kiến riêng.”
Nghe cô ấy nói vậy, tôi suýt nữa cười phá lên.
Cô ấy là người phụ nữ độc lập, nhưng sau khi gả cho tôi thì chưa phải làm bất cứ công việc nào cả.
Cầm thẻ của tôi mua túi xách hàng hiệu và mỹ phẩm đắt tiền, đi thẩm mỹ viện làm spa, đi du lịch châu Âu, tiêu xài hoang phí.
Chưa bao giờ làm việc nhà, ngay cả việc chăm con cũng đều giao cho bảo mẫu.
Mà cô ấy chỉ biết hưởng thụ.
Khoảng thời gian trước, cô ấy nói muốn có sự nghiệp riêng nên cầm tiền của tôi mở một tiệm cà phê.
Không bao lâu sau thì sập tiệm, đã thế còn nợ lương nhân viên, cuối cùng vẫn là tôi xử lý hậu quả cho cô ấy.
Vậy mà cô ấy cũng dám tự xưng là người phụ nữ độc lập?
Tôi hít một hơi thật sâu.
Nghĩ đến những năm qua tôi chiều chuộng dung túng cô ấy, trong lòng thầm cười giễu một tiếng.
Không phải là tôi cho cô ấy dũng khí sao?
Nhà chúng tôi có truyền thống đàn ông là trụ cột gia đình còn con dâu là để yêu thương.
Chẳng qua tôi không nghĩ đến việc chiều chuộng cô ấy lại khiến cô ấy càng ngày càng quá đáng.
Ngay trước mặt tôi mà cũng dám nói với mẹ tôi như vậy?
Tôi trấn an vỗ vỗ lưng mẹ tôi.
Bà ấy nhíu mày, không muốn khiến tôi khó xử nên giọng nói trở nên mềm mỏng.
“Vậy mẹ cũng không ép con sinh hai lần, không muốn thì không sinh nữa, không phải hai đứa sử dụng biện pháp bảo vệ an toàn là được sao, không đến mức phải thắt ống dẫn tinh.”
Lâm Văn Văn trợn tròn mắt nhìn bà ấy, ôm chặt lấy hai cánh tay.
“Nếu tôi bất ngờ mang thai thì làm thế nào? Tôi không muốn, đến lúc đó sinh non thì không phải sẽ tổn thương đến cơ thể của tôi à?”
Nói xong, cô ấy không nhịn được mà nhìn về phía tôi.
“Từ Bác Dương, ngay cả yêu cầu này anh cũng không chịu đáp ứng em?”
Nhìn vẻ mặt cho rằng đó là chuyện hiển nhiên của vợ, trong lòng tôi cười khẩy.
Vốn dĩ muốn lấy ra bức hình cô ấy vụng trộm để chất vấn, ai ngờ lại nghe được yêu cầu thắt ống dẫn tinh hoang đường này.
Khiến trong lòng tôi dấy lên nghi ngờ.