[ZHIHU] Cái Giá Của Ngoại Tình - Chương 10
Dì Vương làm việc trong nhà tôi rất nhiều năm, nên lúc dì ấy bị đuổi việc, tôi không đuổi dì ấy mà dưới sự nhắc nhở của tôi, dì ấy quan sát mọi người.
Lúc đang quét dọn vệ sinh, dì ấy phát hiện trong thùng rác có que thử thai.
Hóa ra cô ta mang thai.
Có lẽ đó là con của Tống Phong.
Không ngờ lá gan của cô ta lại lớn như vậy.
Có vẻ mấy người họ lợi dụng Hứa Lệ, muốn hắt nước bẩn lên người tôi.
Nhìn điện thoại rung nãy giờ, là Lâm Văn Văn gọi cho tôi.
Tôi ngủ ở quán bar, vẫn không về nhà.
Tử Ân Cường đến tìm tôi, tôi phát hiện Từ Ân Cường mười sáu tuổi đã cao gần bằng tôi.
“Cường Cường, bố đã tìm đơn vị du học cho con rồi.”
Vẻ mặt Từ Ân Cường tràn ngập sự vui mừng: “Cảm ơn bố.”
Chẳng mấy chốc đã đến đại thọ sáu mươi tuổi của bố Lâm.
Người con rể là tôi đây tất nhiên phải tổ chức thật lớn.
Vì vậy tôi mở tiệc, mời rất nhiều bạn bè và họ hàng đến.
Tổ chức tiệc rượu ở quán bar sang trọng nhất thành phố.
Trước bữa tiệc, người Lâm gia làm như không có chuyện gì xảy ra, đến chào hỏi thân mật với tôi.
Mọi người nhanh chóng vào chỗ ngồi, trên màn hình bắt đầu phát ra những lời chúc phúc bố Lâm.
Đột nhiên có tiếng rên rỉ vang lên.
Lâm Văn Văn trang điểm tinh xảo hét chói tai.
“Tắt, mau tắt đi.”
Trên màn hình chính là video cô ta mây mưa ân ái.
Lâm Văn Văn gần như đứng không vững, cô ta giữ người phục vụ lại rồi thét lên bắt họ tắt đi.
“Anh rể, cũng là do anh, ai bảo anh quá bận công việc, lơ là chị tôi, chẳng qua là do chị ấy quá cô đơn thôi!”
Nghe Lâm Diệu Tông ngụy biện, tôi cười khẩy.
Bố mẹ Lâm cũng khuyên tôi tha thứ cho con gái của họ.
Sắc mặt Từ Ân Cường tái nhợt: “Bố, bố mau tha thứ cho mẹ con đi!”
Trên màn hình còn đang phát ra âm thanh “ưm ưm, a a”.
Cả đại sảnh bàn tán sôi nổi, ầm ĩ huyên náo.
Trong đám đông có người nói vọng ra.
“Con trai của Từ tổng trông giống tên gian phu này thật đó!”
Vừa dứt lời, hàng nghìn ánh mắt đổ dồn về phía Từ Ân Cường.
Lâm Diệu Tông đứng dậy.
“Xùy xùy xùy, nói bậy gì đấy, Cường Cường là con ruột của anh rể tôi.”
Đột nhiên có một bà lão nhảy vọt đến, kích động nhìn Từ Ân Cường.
“Cháu trai, cháu chính là cháu trai ngoan của ta!”
Lần này, đám đông náo loạn như ong vỡ tổ.
“Không thể nào, Từ tổng đáng thương thật đó!”
“Cái nhà này không phải là người, quá vô sỉ, Từ tổng không còn gì để nói với nhà vợ ngài ấy nữa.”
“Tôi phải ném cả cái nhà này xuống lỗ, để tránh đụng vào ai, thật xui xẻo.”
Lâm Văn Văn từng được rất nhiều người theo đuổi, thứ cô ta cần nhất là sĩ diện nhưng giờ phút này, tinh thần đã gần như suy sụp.
“Bà là ai thế, đừng chạy đến đây nói liều.”
Từ Ân Cường đẩy bà lão ra.
Người này là diễn viên quần chúng tôi thuê đến.
“Cường Cường, chúng ta làm giám định cha con nhé, như vậy bố cũng yên tâm hơn.”
Bố Lâm nghe vậy thì không chịu nổi, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Đến khi tỉnh lại thì cả người tê liệt, lúc nào cũng cần có người hầu hạ.