[ZHIHU] Cái Giá Của Ngoại Tình - Chương 4
Tất nhiên tôi sẽ không đi thắt ống dẫn tinh mà chỉ nhờ bạn bè làm hộ một bản báo cáo chứng minh đã thắt ống dẫn tinh.
Sau khi Lâm Văn Văn nhìn thấy thì rất vui mừng.
Tôi lại gần ôm cô ta một cách thân mật khiến cơ thể cô ta đột nhiên trở nên căng cứng.
Sau đó cô ta nhăn mặt nói: “Cơ thể em không được thoải mái cho lắm.” Cô ta muốn đẩy tôi ra nhưng tôi lại cố ý ôm chặt hơn.
“Vợ ơi, anh nghe lời như vậy thì anh sẽ được thưởng, không phải sao?”
Lâm Văn Văn giãy giụa: “Anh định làm gì? Em không muốn.”
Tôi ghé sát vào tai cô ta, như đang trêu chọc nói.
“Vợ, em không cho phép anh đụng vào em, chẳng lẽ em có người khác bên ngoài rồi?”
Lâm Văn Văn không giãy giụa nữa, cô ta cười chột dạ.
“Chồng, anh nói bậy bạ cái gì thế? Sao em có thể làm mấy loại chuyện nhục nhã như thế được.”
Nhìn Lâm Văn Văn nằm dưới rõ ràng không tình nguyện những giả bộ thuận theo ý tôi khiến trong lòng tôi rất sảng khoái.
Nửa đêm tôi gặp ác mộng nên tỉnh giấc, phát hiện không thấy Lâm Văn Văn nằm cạnh.
Tôi rời khỏi giường, tìm kiếm xung quanh biệt thự.
Đột nhiên tôi thấy tia ánh sáng yếu ớt trong sân nên rón rén tiến lại gần thì nghe được Lâm
Văn Văn ngồi trên ghế khóc lóc kể lể với người trong điện thoại.
Giống như cô ta bị uất ức đến cực điểm.
[Nếu không phải vì bố mẹ và em trai em thì em không thể chịu nổi cuộc sống này nữa.]
[Anh có biết phải gả cho người em không yêu có bao nhiêu nỗi thống khổ không? Có bao nhiêu nỗi áp bức không?]
[Cũng may Từ Bác Dương biết điều, đi thắt ống dẫn tinh, sau này tất cả tài sản của hắn đều là của con trai em, cũng coi như là bồi thường cho em.]
[A Phong, em nhớ anh, khi nào chúng ta có thể gặp nhau thế?]
Không ngờ lá gan của người đàn bà này lại lớn như vậy, ở nhà mà cũng dám gọi điện cho tình nhân.
Tôi cho người điều tra, biết được A Phong trong miệng cô ta tên đầy đủ là Tống Phong.
Năm năm trước đắc tội người ta nên chạy trốn sang thành phố khác, gần đây mới trở về.
Người này là bạn học thời cao trung của Lâm Văn Văn, gia cảnh rất khó khăn, thành tích học tập cũng không tốt, do đánh nhau nên bị nhà trường đuổi học.
Trước kia hai người là người yêu, có lẽ dạo này đang nối lại tình xưa.
Bố mẹ Lâm gia chắc chắn sẽ không đồng ý gả con gái cho loại người như vậy.
Bởi vì họ còn một đứa con trai nên phải trông cậy vào một đứa con rể tốt giúp đỡ nhà họ.
Bố Lâm đột nhiên lâm bệnh, cần hai trăm ngàn tiền phẫu thuật.
Khi đó tôi đang theo đuổi Lâm Văn Văn.
Tôi theo đuổi cô ta hơn nửa năm, tặng quà cô ta vẫn nhận.
Không từ chối cũng không đồng ý, cứ mập mờ như vậy.
Cho đến khi bố Lâm lâm bệnh, Lâm Văn Văn khóc lóc đến tìm tôi.
Khác với những ngày tháng lạnh nhạt trước, cô ta giống như con nai nhỏ nhào vào lồng ngực tôi.
Hai trăm ngàn đối với tôi chỉ như đống tiền lẻ.
Cô ta nói muốn mượn tiền tôi, chỉ là không nói khi nào trả.
Đến một ngày, đột nhiên cô ta đến tìm tôi, nói muốn cảm ơn tôi.
Đưa tôi về nhà cô ta, còn đích thân xuống bếp nấu cơm cho tôi.
Suốt bữa cơm, cô ta cười yêu kiều rót cho tôi rất nhiều rượu.
Đến khi tôi tỉnh lại thì thấy cả người trần truồng ôm lấy Lâm Văn Văn, mà bố mẹ Lâm cũng trở về.
Vì vậy thành ra tôi phải cưới cô ta.
Trách tôi lúc đó bị sắc đẹp mê muội, không phát hiện ra bị người ta tính kế mưu hại.
Nhưng người Lâm gia có biết chuyện này không?
Tôi quay về giường, trằn trọc mãi không đi vào giấc ngủ.
Mà Lâm Văn Văn cả đêm đó cũng không trở lại.
Ngày thứ hai thức dậy, tôi thấy Lâm Văn Văn đang ngồi trên bàn ăn sáng.
Tôi ngồi xuống bên cạnh cô ta, nhận ra tâm trạng cô ta đang rất tốt, còn rót cho tôi cốc sữa bò.
Trong miệng Lâm Văn Văn khẽ ngâm nga hát, vui vẻ uống nước cam vừa vắt.
Cô ta được tôi nuôi thành cành vàng lá ngọc, giống như một đại tiểu thư.
Nhưng ai có thể ngờ rằng trước đó cô ta ở nhà bố mẹ đẻ lại giống như con chim cút.
“Vợ ơi, lâu lắm rồi chưa về thăm bố mẹ em, chúng ta đi thăm họ nhé.”
Tôi thân mật ôm cô ta, dò hỏi.
Trong phút chốc mặt Lâm Văn Văn nhăn lại.
Tôi biết quan hệ giữa cô ta và bố mẹ không tốt vì nhà họ trọng nam khinh nữ.
“Không đi, không được đi.” Lâm Văn Văn lạnh lùng khạc(1) ra những lời này.
(1): Là raw nha =)).
Nói xong cô ta õng ẹo đi lên tầng.
Nhưng đến tối tôi lại đưa cả nhà bố mẹ và em trai cô ta đến.
Mặt Lâm Văn Văn không vui vẻ gì.
“Từ Bác Dương, ai bảo anh gọi mấy người họ đến thế?”
Tôi nhiệt tình ôm em trai cô ta Lâm Diệu Tông.
Lâm Diệu Tông sinh được một đôi long phượng(2), tôi cười híp mắt xoa đầu chúng.
(2): Cặp trai gái sinh đôi.
Còn cho chúng hai bao lì xì dày cộm.
“Người một nhà tụ họp là không được sao?”
Mẹ Lâm trợn mắt nhìn Lâm Văn Văn.
“Nha đầu chết tiệt này, thái độ gì đấy?”
Nhìn thần sắc của Lâm Văn Văn, tâm trạng tôi tốt hơn nhiều.
Trước kia tôi nghĩ cho cô ta, chi tiền ra, bình thường cũng không để mẹ và người nhà cô ta đến đây.
Vì tôi biết cô ta ở nhà phải chịu uất ức nên không muốn để cô ta phải nhớ lại những ký ức đau khổ đó.
Nhưng bây giờ, những gì khiến cô ta khó chịu thì tôi đều làm.
Vợ Lâm Diệu Tông thấy chiếc nhẫn đính viên đá to bằng trứng chim bồ câu trên tay Lâm Văn Văn thì mắt sáng bừng lên.
“Anh rể, anh đối xử với chị dâu tốt thật, không giống chồng em, ngày lễ tặng một bông hoa cũng không muốn tặng.”
“Mẹ nó, tôi mà giống anh rể nhiều tiền như vậy thì sao có thể để ý đến cô được?”
Tôi cười cười không nói gì.
“Dương Dương, bố mẹ con đâu rồi?”
Bố mẹ Lâm đi lòng vòng trong biệt thự, sờ tời sờ lui các món đồ trong nhà.
Trong mắt hiện rõ vẻ tham lam.
“Họ đi du lịch rồi ạ, tạm thời chưa quay về.”
Tôi xót bố mẹ tôi, không muốn để Lâm Văn Văn lắc lư trước mặt họ nên đã dứt khoát chi tiền ra cho bố mẹ đi chơi vui vẻ một chút.
Mẹ Lâm nghe được thì hơi mất hứng.
“Vậy tốn không ít tiền nhỉ.”
Tôi không trả lời, mời mấy người họ ngồi xuống.
“Anh rể, sao anh không uống rượu thế?”
Thấy tôi rót nước lọc nên Lâm Diệu Tông khó hiểu nói.
“Không phải anh mới đi thắt ống dẫn tinh à? Tốt nhất nên cai rượu bia thuốc lá.”
Tất nhiên là tôi bịa chuyện.
Vì tôi muốn bảo đảm sức khỏe để sau một khoảng thời gian ngắn nữa đi nước ngoài.
“Cái gì, thắt ống dẫn tinh?”
Mồm Lâm Diệu Tông vừa phồng to nhai miếng thịt kho, vừa nói to không rõ chữ.
“Anh rể, anh đi thắt ống dẫn tinh thật à?”
Tôi nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Khóe mắt thấy biểu cảm của bố mẹ Lâm trở nên mất tự nhiên.
“Văn Văn, con cũng quá tùy hứng buông thả rồi đấy?”
Vốn dĩ tâm trạng Lâm Văn Văn không tốt, từ nãy đến giờ chỉ cắm đầu uống rượu.
Gò má đỏ ửng, rõ ràng đã hơi ngà ngà say.
“Con không muốn sinh con cho anh ta nữa, hơn nữa làm như vậy Từ Bác Dương sẽ không có con hoang bên ngoài, sẽ không có người tranh giành tài sản của con trai con.”
Mặt bố Lâm biến sắc: “Câm mồm, mày nói bậy bạ gì đấy.”
Mẹ Lâm ngược lại không tim không phổi, vui mừng phấn khởi.
“Như vậy thì thắt ống dẫn tinh cũng rất tốt đấy chứ.”
Mặt Lâm Diệu Tông cũng vui tươi hớn hở.
Tôi cười cười, hùa theo đám người này.
“Con cảm thấy có Cường Cường là đủ rồi, phụ nữ sinh con không dễ dàng, con rất xót vợ.”
“Anh rể đối xử với chị tốt thật, chị phải biết quý trọng đó.”
Vợ Lâm Diệu Tông ngồi bên cạnh chua xót nói.
“Cô lắm chuyện thế? Ăn hết cái bát cơm trắng(3) của cô đi, chỉ biết tiêu tiền của em trai tôi mà cũng còn mặt mũi quản tôi?”
(3): Mang hàm ý biết thân biết phận do ăn bám :)).
“Không phải chị cũng tiêu tiền của anh rể sao?”
“Cô mà cũng dám so sánh với tôi à? Tôi là ai, còn cô là cái thá gì?”
Tôi cười rồi chuyển sang chủ đề khác, nịnh nọt bố con Lâm gia.
Những năm nay tôi mở công ty, rất nhiều hạng mục đều do tôi tự kéo về.
Xã giao bị ép uống rượu, đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ.
Rất nhanh Lâm Diệu Tông đã say bí tỉ, ôm tôi vừa hát vừa nói muốn kết nghĩa.
“Anh rể, đời này em chỉ nhận mình anh là anh rể, đám chó mèo khác em đều không nhận.”
Tôi vỗ vào lưng hắn để hắn cảm thấy dễ chịu một chút.
“Em và em dâu vẫn còn sức khỏe, bây giờ cứ thả ra đi, muốn sinh bao nhiêu thì sinh, anh nuôi hết.”
Tôi khí phách nói ra những lời này.
Lâm Diệu Tông cảm động không thôi.
“Anh rể, có câu nói như này, công sinh không bằng công dưỡng, chỉ cần anh đối xử tốt với Cường Cường thì thằng bé chính là con ruột của anh.”
Bố Lâm nghe được thì nổi giận nói.
“Say rồi nói sảng gì thế, mang đưa nó vào phòng đi.”
Ông ta nói xong thì cười với tôi một tiếng rồi đổi chủ đề.
Tôi có được câu trả lời mong muốn, nhìn đồng hồ sau đó kết thúc bữa cơm.
Tôi gọi bảo mẫu đến, bảo dì ấy sửa sang lại phòng ngủ cho khách rồi đưa người Lâm gia đến nghỉ ngơi.
Chẳng mấy chốc chỉ còn mình tôi ở trong phòng khách.
Bữa cơm lần này vốn dĩ tôi chỉ muốn dò xét.
Xem ra trước giờ người Lâm gia cũng biết Từ Ân Cường không phải con trai tôi.
Mấy người họ yên tâm thoải mái hưởng thụ tất cả tài sản của tôi.
Họ biết rõ sau khi tôi thắt ống dẫn tinh thì sẽ không có con ruột nữa, nhưng trên mặt mấy người đó lại không có chút hổ thẹn nào.
Ngược lại còn nghĩ rằng toàn bộ tài sản của tôi sẽ là của đứa con hoang đó, họ còn vui mừng đến mức không còn giả vờ nữa.
Tôi không dám tưởng tượng nếu như tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì người Lâm gia sẽ đối xử với bố mẹ tôi như thế nào.
Có lẽ họ cũng sẽ giống như bọn cướp, cướp sạch tài sản của bố mẹ tôi.
Mà đứa con trai bảo bối của tôi cũng sẽ giả bộ rơi vài giọt lệ, sau đó yên tâm thừa kế tất cả tài sản của tôi.
Và con tiện nhân Lâm Văn Văn sẽ sống sung sướng cả đời và tiêu xài hoang phí.