[ZHIHU] Cái Giá Của Ngoại Tình - Chương 6
Ban đầu tôi chỉ muốn trả thù mỗi cô ta, bây giờ tôi lại muốn cả Lâm gia cũng phải trả giá thật lớn.
Ngày thứ hai, Lâm Văn Văn đỡ chiếc đầu đang đau nhói mơ hồ đi từ trên tầng xuống.
Lúc này cũng đến trưa rồi, cô ta mới xuống giường.
“Sao mấy người vẫn còn ở đây?”
Thấy người Lâm gia đang ăn cơm trưa, Lâm Văn Văn hét lên.
Tôi gắp miếng cánh gà cho vào bát mẹ Lâm.
“Mẹ, mẹ nếm thử đi, dì Vương làm đấy, ăn rất ngon.”
Lâm Văn Văn đặt mông xuống ngồi cạnh tôi.
“Từ Bác Dương, sao họ vẫn còn ở đây?”
Bố Lâm nhíu mày: “Mày đúng là càng ngày càng không có phép tắc.”
Tôi cười cười, múc cho Lâm Văn Văn một bát canh.
“Vợ à, có đói bụng không, uống một hớp canh trước đã, tốt cho dạ dày.”
Lâm Văn Văn bất mãn hất ra làm tung tóe khắp bàn.
Tôi nhớ hồi chưa kết hôn đến Lâm gia làm khách, cô ta trên bàn cơm, ngay cả một câu cũng không dám nói.
Bây giờ được tôi cưng chiều như vậy, trở nên tùy hứng buông thả.
Tay áo tôi dính đầy nước canh.
Dì Vương vội vàng cầm khăn giấy lau giúp tôi.
Tôi nhân cơ hội dùng ánh mắt trấn an bố Lâm đang tức giận rồi nghiêm túc nói: “Bây giờ đã đông đủ tất cả mọi người, con muốn nói một chút về dự định của con là sau này cả nhà bố mẹ và em vợ sẽ dọn đến đây ở, biệt thự lớn như vậy sẽ chứa đủ tất cả mọi người.”
“Từ Bác Dương, anh điên rồi à?”
Ngược lại Lâm Diệu Tông và vợ cậu ta lại rất vui vẻ.
“Anh rể à, là thật sao?”
Bố mẹ Lâm ngớ người nói tiếp: “Chuyện này không hay lắm đâu.”
Khóe miệng tôi cong lên, nở một nụ cười ấm áp.
“Sao lại không hay ạ? Vào lúc con cưới Văn Văn thì con đã nói sẽ xem hai người như bố mẹ ruột mà.”
Nhìn sắc mặt Lâm Văn Văn càng ngày càng khó coi, nụ cười của tôi dần sâu hơn.
“Sáng nay con có nhắn tin cho bố mẹ con, họ nói sau này sẽ định cư ở một thành phố nhỏ phía Nam, nơi đó khí hậu tốt, thích hợp để dưỡng lão nên sẽ không quay về, vậy nên con muốn đón hai người lên đây để thuận tiện chăm sóc lẫn nhau.”
Nói xong tôi khó xử nhìn bố mẹ Lâm.
“Hai người không muốn cũng không sao, con cũng không ép buộc ạ.”
Lâm Diệu Tông nóng nảy: “Bố mẹ, hai người nghĩ gì thế, ở biệt thự so với cái nơi khỉ ho cò gáy kia tốt hơn rất nhiều, lại còn được bảo mẫu chăm sóc, đây là đến để hưởng thụ đó.”
“Không được, mấy người không được đến đây ở, tôi không đồng ý.”
Sắc mặt Lâm Văn Văn biến đổi trở nên đỏ bừng, rõ ràng là rất tức giận.
“Từ Bác Dương, tôi là bà chủ của cái nhà này, anh dựa vào cái gì mà tự tiện quyết định?”
Vẻ mặt tôi tràn ngập nỗi oan ức.
“Vợ à, anh làm như vậy không phải là vì em và Cường Cường à?”
“Cái gì mà vì tôi?”
“Cường Cường chỉ có một mình, cả nhà em vợ dọn vào ở thì Cường Cường sẽ có bạn chơi cùng, hơn nữa thằng bé có thể bồi dưỡng tình cảm với ông bà ngoại, không phải rất tốt sao?”
Đề nghị này của tôi ngoại trừ đối với Lâm Văn Văn không được hữu hảo thì đối với đám người Lâm gia mà nói, chính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Bố Lâm cũng không nhịn được nữa, ông ta đứng dậy vung tay về phía Lâm Văn Văn, dữ tợn tát cô ta một cái.
“Con vịt giời này, đừng tưởng mày kết hôn rồi thì tao không quản được mày!”
Cái tát đó rất mạnh khiến Lâm Văn Văn kêu lên, mặt bị lật sang một bên, chẳng mấy chốc đã sưng vù lên.
“Vợ, em không sao chứ?”
Tôi lại gần lo lắng đỡ cô ta.
Nhưng cô ta hung hãn hất tôi ra.
“Cút.”
Bố Lâm nghe được lại giơ tay lên, Lâm Văn Văn thấy, sợ co rúm người lại.
Tôi bước lên chắn trước mặt cô ta, lúc này bố Lâm mới hạ tay.