[ZHIHU] Cái Giá Của Ngoại Tình - Chương 8
Bố mẹ Lâm rất tức giận nên Lâm Văn Văn mới ngỏ ý sẽ không tiêu xài hoang phí nữa.
Rốt cuộc cũng không ngờ rằng vợ của Lâm Diệu Tông, Hứa Lệ lúc nào cũng nhìn chằm chằm cô ta, sợ cô ta lại chạy ra ngoài tiêu tiền.
Lâm Văn Văn gọi thợ làm móng đến nhà lai bị Hứa Lệ đuổi đi.
Cô ta muốn đến trung tâm thương mại mua trang sức thì bị Hứa Lệ bám theo sau ngăn lại, cuối cùng cãi nhau ầm ĩ.
Những chuyện này đều do Lâm Văn Văn tìm ta khóc lóc kể lể.
Cuối cùng cô ta cũng hạ cái tôi xuống và cầu cứu tôi.
Tôi ôm cô ta, nhẹ giọng an ủi mỹ nhân trong ngực.
Tôi dịu dàng hôn lên trán cô ta, cô ta ở trong lồng ngực tôi khóc nức nở, khóc đau buồn động lòng người.
Nhưng cô ta không phát hiện chỉ cần ngẩng đầu lên là nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của tôi.
Cô ta từng nói ở trong cái nhà này phải chịu bao nhiêu áp bức thống khổ, vậy để tôi thành toàn cho cô ta.
Để cô ta biết thế nào mới là cuộc sống bị áp bức thực sự.
Hứa Lệ dường như đã xem tiền của tôi như tiền của con cô ấy.
Cho nên nếu Lâm Văn Văn dám tiêu thì cô ấy dám liều mạng với cô ta.
Tôi tùy ý nói với Hứa Lệ mấy câu, lấy cớ công việc bận rộn phải ra ngoài.
Để lại hai người họ như hai con chó cắn nhau.
Sau đó Hứa Lệ không vừa ý việc bảo mẫu tiêu tiền mà cô ấy và Lâm Văn Văn cũng không có việc làm nên đã đuổi việc bảo mẫu.
Cô ây ở nhà làm hết việc nhà.
Lâm Văn Văn không muốn, cô ấy cũng không ép cô ta.
Nhưng cũng sẽ không nấu cơm cho Lâm Văn Văn.
Cô ta than phiền với tôi, tôi tiện tay dúi cho cô ta mấy ngàn nhân dân tệ.
Lâm Văn Văn cũng không thể tiêu tiền tùy tiện như trước nữa.
Với lại ngày nào cô ta cũng bị cô em chồng áp bức.
Lâm Văn Văn cảm thấy đau khổ đến cực điểm, muốn tôi làm chủ đuổi họ đi.
Tôi lấy cớ bận công việc, phải thường xuyên đi công tác, sợ cô ta ở nhà một mình cô đơn.
Không đợi cô ta phản bác, tôi xách vali rời khỏi nhà.
Tôi đi thăm bố mẹ tôi, đưa họ ra nước ngoài thăm em gái tôi.
Cuộc sống hiện tại so với trước kia phong phú hơn nhiều.
Ngược lại mặt mày Lâm Văn Văn không còn rạng rỡ sáng sủa như trước mà trở nên u ám xù xì.
Chỉ là tôi cảm thấy vẫn chưa đủ.
Từ Ân Cường ngày một trưởng thành.
Mỗi lần nó phạm sai lầm, tôi chưa bao giờ mắng mỏ nó, còn khen nó làm tốt.
Dưới sự dung túng của tôi, tính cách của nó càng ngày càng tồi tệ.
Lâm Văn Văn phụ trách dạy dỗ, còn tôi thì thấy Từ Ân Cường muốn cái gì thì lập tức mua cho nó cái đó.
Vì vậy nó càng ngày càng thích tôi, đồng thời càng ngày càng ghét Lâm Văn Văn.